Cu kêu ba tiếng cu kêu
Trông mau đến Tết dựng nêu ăn chè.
——
Bao giờ cho đến giêng hai
Cho làng vào đám cho ai xem chèo.
——
Dù ai buôn đâu bán đâu
Mồng mười tháng tám chọi trâu thì về.
——
Đông quan mở hội vui thay
Thi ăn thi võ lại bày cờ tiên
Sân đình nhạc múa đôi bên
Dưới sông chèo hát lại dìm bóng trâu
Bắt dê, bắt vịt, leo cầu
Lại đây anh kể trước sau mọi trò
Pháo cân treo lủng treo lơ
Để cho quân tử đẩy đò đốt chơi
Leo dây, múa rối trò bày
Kể hay đáo đĩa người tài đánh đu
Anh hùng thục nữ giao du…
——
Lạ lùng anh mới tới đây
Bồ câu đóng sáo, chim bay lạc đàn
Đồn đây hay hát hay đàn
Để ta lặn suối qua ngàn tới nơi.
——
Sơn Đông có tục múa mo
Bánh giầy bánh cuốn đem cho dân làng.
——
Lý mây câu kẻo sầu trong dạ
Như ta với mình trước lạ sau quen.
——
Đưa lên ta ví đôi lời
Sáo đôi với nhị, nhị đôi với đàn.
——
Vẳng nghe tiếng hát đâu đây
Để ta bơi chiếc thuyền mây đi tìm.
——
Đã đi đến đám thì chơi
Đã đi đến đám tiếc lời làm chi.
——
Nhờ Trời mưa thuận gió hòa.
Lúa vàng đầy ruộng, lời ca vang đồng.
——
Đến đây chẳng lẽ ngồi không
Nhớ chàng giã gạo cho đồng tiếng hò.
——
Thiếu tay nên phải cầm chày
Hò lên ba tiếng dở hay đừng cười.
——
Gặp nhau một chút nên duyên
Xin mời bên đó cất lên cùng hò.
——
Ai có chồng nói chồng đừng sợ
Ai có vợ nói vợ đừng ghen
Tới đây hò hát cho quen
Rạng ngày ai về nhà nấy, không há dễ ngọn đèn hai tim.
——
Hò chơi bên gái bên trai
Xin cùng có bác đừng ai nghi ngờ.
——
Khăn vuông bốn chéo cột chùm
Miệng cười người nghĩa hò giùm ít câu.
——
Cơm chiên ăn với cá ve
Anh về nốc biển mà nghe câu hò.
——
Còn trời còn nước còn non
Còn câu Quan họ em còn say sưa
Những là ao ước khách thơ…
——
Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người
Nhớ nơi Quan họ, nhớ lời ca hay.
——
Ai về Thọ Lão hát chèo
Có thương lấy phận nàng Kiều thì thương.
——
Ai về xóm Mí mà coi
Bắc niêu lên bếp xách oi ra đồng
Đất nghèo chạy bữa ăn dong
Mà câu hát ghẹo thì không mô bằng.
——
Ai vào Bình Định mà nghe
Nói thơ chàng Lía, hát về Quảng Nam.
——
Em ơi đừng khóc chị yêu
Nín đi chị kể chuyện Kiều cho nghe.
——
Bao giờ cho đến tháng hai
Con gái làm cỏ, con trai be bờ
Gái thì kể phú ngâm thơ
Trai thì be bờ kể chuyện bài bây.
——
Bây giờ sang trống canh ba
Mình ơi, trở giọng cho ta trở làn !
Giọng mình, mình để lá lang
Giọng ta, ta để năm gian nhà đầy.
——
Đồn đây có gái hát tài
Để ta đối địch một vài trống canh
Dẫu thua dẫu được cũng đành
Bỏ công đèn sách học hành bấy lâu.
——
Ra đây mà hát mấy câu
Được thua, thua được cho nhau bằng lòng.
——
Mấy người hát tối hôm qua
Hôm nay không hát cho ta nghe cùng
Hát cho con gái có chồng
Con trai có vợ, mẹ dòng có con.
——
Gái trai cất giọng đêm hè
Tình ta trăng gió nghiêng về nước non
Sông sâu nước chảy đá mòn
Lòng ta sau trước sắt son không rời.
——
Mấy khi nam nữ đua đờn
Cá vui với nước, sông dờn với mây.
——
Nghe chăng là khách tài hoa
Mời chàng đối đáp một vài trống canh
Có lá mà lại có mình
Có em mà lại có mình mới vui.
——
Nửa đêm trăng tát sao tần
Láng giềng ngủ hết, em đàn anh nghe.
Mượn tay thục nữ đánh giặc đàn ta nghe.
——
Đưa lên ta ví cho đồng
Rồi ra ai vợ, ai chồng mặc ai.
Em đến đây xứ lạ quê người
Rủ hò vui miệng, chớ cười lời thơ.
——
Em đây bé nhỏ chưa từng
Đưa lên câu ví nửa mừng nửa lo.
Em nghe tiếng hát đâu xa
Còn trẻ hay già mà tiếng còn sang.
——
Chưa chồng chơi đám, chơi đu
Chồng rồi chẳng dám, ngao du chốn nào.
——
Em ôm bó mạ xuống đồng
Miệng ca tay cấy là lòng nhớ ai.
Đi qua nghe tiếng em đàn
Cá dưới khe đứng lại, chim trên ngàn đậu im.
——
Đi qua nghe tiếng em đàn
Lá vàng xanh lại, sen tàn trổ hoa.
——
Lắng tai nghe tiếng em đàn
Tiếng em như nhiễu, tiếng nhẹ nhàng như tơ.
——
Hát cho sấm động mưa sa
Hát cho gương vỡ làm ba lại liền
Hát cho bể lọt vào ao
Một trăm trái núi lọt vào trôn kim
Hát cho bong bóng thì chìm
Đá xanh thì nổi, gò lim lập lờ.
——
Hát cho lở đất rung trời
Cho đời biết mặt, cho người biết tên.
Hát từ chợ Phủ hát lên
Hát suốt tỉnh Bắc qua miền tỉnh Đông
——
Hát sao cho cạn dòng sông
Cho non phải lở, cho lòng phải say.
——
Hát cho đổ quán xiêu đình
Cho long lanh nước cho rung rinh trời.
——
Hát đàn cho rạng đông ra
Mai về quan bỏ nhà pha cũng ra
——
Đi mô cũng nhớ về quê
Nhà câu hát ghẹo nóc (thuyền) kề bên nhau.
——
Dù cho cha đánh mẹ treo
Em cũng chẳng bỏ chùa Keo hôm rằm
Dù cho cha đánh mẹ vằm
Em cũng chẳng bỏ hôm rằm chùa Keo.
——
Xưa nay thế thái nhân tình
Vợ người thì đẹp, văn mình thì hay.